Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Làm Quả Phụ Thật Khó


 phan 16

 Vương Chân thấy Hỉ muội đi, vội vàng nói với Quế Thanh Thanh: "Tỷ tỷ, xin ngươi giúp ta!"

Quế Thanh Thanh kinh ngạc "Giúp ngươi? Không biết ta có cái gì có thể giúp ngươi?"

"Tỷ tỷ, lần trước Đại bá ca đưa cho ngươi trâm vàng còn không? Không biết ta có thể nhìn hay không?"

Thấy Vương Chân hỏi cái này, đáy mắt Quế Thanh Thanh hiện lên một tia lãnh ý: "Ta nghe nói Tống gia gặp chuyện không may, sao ngươi còn gọi hắn là Đại bá ca? Hơn nữa, cây trâm vàng kia ta vốn không muốn, lúc ấy lại để lại trước cửa nhà ngươi... Ta và Tống gia không có quan hệ, về sau ngươi còn nói như vậy thì đừng trách ta không nể tình cảm."

"Ngươi..." Vương Chân sắc mặt tái mét "Là ta không tốt... Xin lỗi tỷ tỷ..."

Quế Thanh Thanh cười nhạt: "Chuyện trước kia chúng ta người nào cũng không được phép nhắc lại." Nàng không biết ý đồ thật sự của Vương Chân, Tống gia đã bị sụp đổ, Tống Tử Hà khẳng định chỉ còn đường chết, không biết Vương Chân này có ý đồ gì.

"Phải... Phải.... Tỷ tỷ, có thể phiền toái ngươi giúp ta nói với Thượng thị một tiếng hay không, ta căn bản không phải là ngoại thất của Tống Tử Kiều, để cho nàng đừng tính toán lên người ta..."

Quế Thanh Thanh sửng sốt "Thượng thị? Thê tử của Tống Tử Kiều? Nàng... Nàng ta không bị bắt giam sao?"

"Không có, nghe nói trước khi Tống gia gặp chuyện không may, nàng lấy được hưu thư, tránh được một kiếp, ai biết ta lại không qua được, muốn ta dọn ra khỏi sân này..."

Thượng thị, nàng ta lại có thể không có chuyện gì! Trong lòng Quế Thanh Thanh hơi có chút tiếc nuối, nàng bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, vì sao trượng phu lại dặn mình phải nói là đã đem cây trâm vàng đặt đến trước cửa nhà Vương Chân? Chẳng lẽ trong chuyện này là hắn động tay chân? Hơn nữa điểm quan trọng nhất chính là, Thượng thì làm sao lại lấy được hưu thư? Quế Thanh Thanh cũng không tin Tống Tử Kiều sẽ dễ dàng hưu Thượng thị...

Đang lúc Quế Thanh Thanh miên man suy nghĩ, Vương Chân đẩy nàng một cái "Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải giúp ta..."

Tại lúc Quế Thanh Thanh bị Vương Chân tính kế sau lưng, một chút cảm tình trong lòng đối với nàng đã sớm không còn sót lại chút gì, nàng mặc cho Vương Chân cầu xin, chỉ nói: "Ta căn bản không biết Thượng thị, làm thế nào giúp ngươi? Hơn nữa, cho dù ta nói ngươi là ngoại thất của Tống Tử Hà, Thượng thị sẽ tin sao?"

"Sẽ sẽ, trượng phu của ngươi bây giờ là Điển sử lão gia, nếu hắn ra mặt làm chứng, Thượng gia nhất định sẽ tin..."


Chương 31


 Editor: Linh.

Lý Tùng đón phụ thân về nhà, Lý Phúc Mãn biết đại nhi tức bây giờ là nghĩa nữ của Tri phủ đại nhân, vốn đang lo lắng Quế Thanh Thanh thay đổi, về nhà vừa thấy, con dâu vẫn là con dâu trước kia, không khác gì ban đầu, Lão gia tử rất vui mừng.

Một nhà ba người dùng xong cơm chiều, trở lại phòng, Quế Thanh Thanh liền đem chuyện Vương Chân đã đến đây nói, Lý Tùng cười nói: "Không cần để ý nàng ta, để cho các nàng chó cắn chó đi, chúng ta chỉ nhìn là được."

Quế Thanh Thanh vội hỏi: "Cái trâm vàng kia ai cầm vậy?"

Lý Tùng từ trong lồng ngực lấy ra một cây trâm vàng, muốn tự mình cài cho Quế Thanh Thanh, Quế Thanh Thanh vội vàng cướp đến tay, nàng nhìn kỹ, vội nói: "Đây không phải là cái trâm kia."

"Đương nhiên không phải, đây là ta mua cho nàng. Có vui không?"

Quế Thanh Thanh cười gật đầu, trâm vàng này một đầu là một đóa hoa sen, mặt trên có một hàng chữ nhỏ "Thanh Thanh Tử Khâm, du du ta tâm*", mặt sau đề một chữ 'Tùng'.

(*) Thanh Thanh Tử Khâm, du du ta tâm: tà áo xanh xanh, ta luôn nhớ nàng.

Lý Tùng cười nói: "Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta ngủ sớm một chút đi. Mấy buổi tối trước nghỉ ở khách điếm, nàng sợ người khác nghe thấy, bó tay bó chân, ta cũng không được tận hứng..."

Quế Thanh Thanh xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn hắn, nói: "Đại lang, người ta cùng chàng nói chuyện đứng đắn, nếu như Vương Chân nói sự thật cho Thượng thị thì sao?"

"Nói thì sao? Cho dù nói , Thượng thị cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng, lại nói tại hôn lễ của chúng ta Tống Tử Kiều đưa vàng đến là sự thật, nàng chỉ cần có tâm muốn biết, cũng sẽ biết, cho dù Vương Chân cái gì cũng không nói, Thượng thị cũng sẽ biết nàng... Nàng ta là một phụ nhân, chúng ta còn sợ nàng ta hay sao? Hơn nữa Tống Tử Kiều chắc chắn sẽ chết, nếu như nàng ta vẫn kéo chuyện này không tha, chẳng phải là ngốc tử?"

Lý Tùng nói ngược lại cũng có lý, chỉ có điều không thể trừng phạt đến Thượng thị, Quế Thanh Thanh vẫn có chút không cam lòng, trong lòng nàng cũng có chút hối hận, ngày đó nếu như không cùng Tống Tử Kiều nói mấy câu ám muội, tình hình có lẽ sẽ khác đi, nhưng là lúc ấy quả thật cũng không còn cách nào khác để thoát khỏi hắn, ai biết khi đó hắn có thể dùng sức mạnh hay không? Lại nói, chính mình vừa nhìn thấy hắn liền sợ hãi mất bình tĩnh...

Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau Quế Thanh Thanh liền thu xếp đồ đạc muốn đi thăm tỷ tỷ Hoa Quế, mặc dù Tần lão thái thái không nói là cho tỷ tỷ, nhưng là đồ đạc đưa cho nàng đều chuẩn bị hai phần, rõ ràng là Hoa Quế có một phần, do đồ đạc quá nhiều, Lý Tùng định thuê một chiếc xe đưa Quế Thanh Thanh đi.

Xe còn chưa đến, trái lại Hồ thị thê tử của Lý Du đến đây, nàng vừa vào cửa, trên mặt chính là tươi cười nịnh nọt "Tẩu tử, cuối cùng cũng đợi được ngươi trở về, hôm qua vừa biết ngươi trở về, hôm nay ta liền vội vàng chạy đến."

Hồ thị nhiệt tình như vậy, khiến Quế Thanh Thanh hoảng sợ, lúc này, bỗng nghe thấy ở cách vách Vương Chân hô: "Ngươi có quyền gì mà bán ta? Ta cũng không phải là người Thượng gia!"

Quế Thanh Thanh vừa nghe đến hai chữ Thượng gia, vội vàng tập trung tư tưởng lắng nghe, thì nghe thấy một thanh âm quen thuộc nói: "Ngươi đúng là không phải người Thượng gia, nhưng mà, khế ước bán thân của ngươi ở trong tay ta! Ngươi cũng không ngờ được đi?" Thanh âm kia đúng là của Thượng thị.

Vương Chân thét chói tai "Ngươi nói bậy! Không có khả năng!"

Lại nghe thấy Thượng thị cũng không có để ý đến nàng, mà là đối với một người khác nói: "Hồ chưởng quỹ, khế ước bán thân ngươi đã tra xét qua, bây giờ ngươi đem người đưa đi."

Vương Chân dường như biết sự tình không thể vãn hồi, liền không tiếp tục nói gì, Quế Thanh Thanh nghe xong hồi lâu, không có tiếng động khác, trái lại trong viện có tiếng người đi lại, nàng vốn định hỏi thăm một phen, lại nghĩ đến chỗ đáng giận của Vương Chân, đang do dự, Hồ thị hỏi: "Đây là có chuyện gì vậy?"

Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta cùng hàng xóm không phải quen thuộc, làm sao biết chuyện gì xảy ra chứ? Hôm nay ngươi đến đây có chuyện gì sao? Vào nhà ngồi đi."

Vào phòng, Hồ thị nhìn bài trí trong nhà Quế Thanh Thanh, không khỏi vừa hâm mộ vừa đố kị, nhưng mà nàng đã sớm từ trong miệng đệ đệ nghe được một chút tin tức, lúc này cũng không dám nói lung tung, chỉ là vẻ mặt tươi cười "Đại tẩu, phụ thân không có ở nhà sao?"

"Ừ, phụ thân đi xưởng rượu rồi." Bây giờ Lão gia tử đối với cất rượu cảm thấy hết sức hứng thú, Lý Tùng và Quế Thanh Thanh khuyên như thế nào cũng không được, hai người chỉ đành để cho ông đi. Quế Thanh Thanh hỏi: "Tin tức của ngươi thật linh thông, làm sao mà biết ra đã trở về?"

Hồ thị cũng không dám nói chính mình mỗi ngày đều phái người đi hỏi thăm, nàng chỉ cười nói: "Hôm nay ta đến đây, là đến giải nạn cho tẩu tử đây."

Quế Thanh Thanh kinh ngạc, mình có cái gì khó khăn? Nếu như nàng thật sự gặp nạn, Hồ thị phải chạy ra xa mới đúng.

Hồ thị cũng không chờ Quế Thanh Thanh nói chuyện, liền nói tiếp: "Đại tẩu, từ sau khi chúng ta ở riêng, phụ thân vẫn là do ca ca và đại tẩu hầu hạ, bây giờ thân phận của đại tẩu không giống trước, trong nhà cũng nên mua thêm mấy hạ nhân để hầu hạ, ta liền nghĩ mua ở bên ngoài, không biết gốc rễ, ta có một người dì, trước đó vài ngày trượng phu đã mất, cũng không có nhi tử bên người, nhà chồng lại không để yên, người dì này của ta, là người thành thật, nàng lại nguyện ý tìm một việc làm, nên ta nghĩ..." Hồ thị một hơi nói xong.

Quế Thanh Thanh cố ý nói: "Hóa ra dì của ngươi định tự mình bán thân, ta cảm thấy chuyện này không ổn, nàng tốt xấu gì cũng là họ hàng của ngươi, nếu như ta mua nàng, đến lúc đó trên mặt đệ muội cũng không vẻ vang..." Nàng hiểu rõ ý của Hồ thị, đây là đánh chủ ý lên người Lão gia tử! Muốn để dì của nàng ta làm kế thất của Lão gia tử? Trong nhà thuê một quả phụ, năm rộng tháng dài nếu như có tin đồn truyền ra, không có cách ăn nói khác cũng chỉ đành để cho nàng ta vào cửa, Quế Thanh Thanh cũng không muốn để cho chuyện như vậy xảy ra...

Mặt Hồ thị không khỏi đỏ lên "Ta không có ý này!"

"A...?" Quế Thanh Thanh cười nói: "Hóa ra là ta hiểu nhầm, chỉ có điều cho dù trong nhà ta có muốn thêm hạ nhân, cũng phải mua người có khế ước, lại nói phụ thân bên người đã có tiểu Thạch đầu hầu hạ, không cần thêm người khác."

Mặt Hồ thị lúc đỏ lúc trắng "Tẩu tử, ta là có lòng tốt vì ngươi suy nghĩ..."

Quế Thanh Thanh có chút giận, chính mình đã nói rõ ràng như vậy, nàng vẫn còn không hiểu à? Quế Thanh Thanh cười cười, gằn từng tiếng từ từ nói: "Hóa ra đệ muội có lòng tốt, nếu nhơ phụ thân vẫn ở trong nhà đệ muội, đệ muội để cho ai đến hầu hạ, ta tự nhiên sẽ không nói gì, cũng sẽ không ngăn cản, nhưng đây là nhà của ta, trong nhà ta an bài như thế nào, cũng không đến lượt người khác dạy bảo."

Hồ thị không kìm nén được muốn phát hỏa, cuối cùng nàng lại nghĩ đếm bây giờ Quế Thanh Thanh đã là nghĩa nữ của Tri phủ đại nhân, không phải là người nàng có thể gây khó dễ, nàng lắp bắp nói: "Ta đây không phải... Đây không phải là nhìn gia vụ trong nhà đại tẩu nhiều, muốn hỗ trợ thêm, đại tẩu cũng có thể rảnh rỗi chút... Ta lại hình như ta nhiều chuyện rồi... Xem đại tẩu thu thập những thứ nàu, là muốn đi ra ngoài?"

"Đúng vậy a. Đang muốn đi." Quế Thanh Thanh không muốn cùng nàng nhiều lời, lúc này, Hỉ muội chạy đến "Nãi nãi, xe ngựa đến đây."

Hồ thị cười nói: "Tẩu tử đây là định đi đâu?"

"Đi thăm tỷ tỷ của ta."

Hồ thị mắt thấy bao lớn bao nhỏ đưa ra xe, xem như vậy ăn mặc đồ dùng đều có, còn có hai cuộn gấm vóc, nàng nhịn không được nói: "Ai ôi tẩu tử, ngươi cầm nhiều thứ tốt đi như vậy, đại ca biết sợ là không ổn đi?"

Lại đúng lúc này Lý Tùng đi vào cửa, hắn vừa nghe lời này liền nói: "Ta biết rõ thì có cái gì không ổn? Đây vốn là lễ vật Tần gia cho tỷ tỷ của đại tẩu ngươi."

Hồ thị vừa nhìn thấy Lý Tùng trở lại, có chút hoảng loạn "Đại ca, đại tẩu, ta đi trước."

Quế Thanh Thanh vốn mặc kệ nàng, nhưng mà nghĩ đến đi xa nhà một chuyến, nếu là chưa mua cho cháu chút này nọ trở về, cũng không tốt, liền nói: "Ngươi chờ ta một chút, ta mua chút lễ vật cho hài tử của ngươi và lão Tam, tiện thể mang về đi."

Hồ thị vừa nghe liền mừng rỡ, Quế Thanh Thanh cầm hai cái bọc đi ra, mỗi nhà một cái, công bằng.

Mắt thấy Hồ thị đi rồi, Lý Tùng hỏi: "Nàng ta đến đây làm cái gì?"

Quế Thanh Thanh liền đem mục đích Hồ thị đến nói, Lý Tùng tức giận: "Vẫn tự xưng là nhà mẹ đẻ có người đọc sách, vậy mà lại đến đây quản đến nhà chúng ta."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta lại tò mò tin tức của nàng ta rất linh thông... Ta đi trước, đi sớm cũng được trở về sớm."

Lý Tùng dặn dò: "Xe này ta thuê một ngày, khi nàng trở về ngồi xe này là được. Đúng rồi, nhà chúng ta đúng là phải mua thêm vài người nữa, ta cũng không hi vọng về sau nàng phải tự mình nấu cơm, ngón tay đều thô ráp, hơn nữa, không phải là nàng muốn mở cửa hàng điểm tâm sao? Trong nhà sợ là bận không làm được."

Quế Thanh Thanh gật đầu đáp ứng, lúc này mới ngồi xe đi đến nhà Hoa Quế.

Bụng Hoa Quế đã hiện ra, nàng nhìn thấy muội muội rất vui mừng, hỏi han. Cho đến khi nhìn thấy muội muội cầm nhiều đồ đạc đến, không khỏi giật mình, vội vàng từ chối không cần "Thanh Thanh, muội cầm nhiều đồ đến như vậy, muội tế (em rể) sẽ không vui, mau lấy về đi, trong nhà tỷ tỷ có ăn có mặc, cái gì cũng không thiếu..."

Quế Thanh Thanh căn bản không nghĩ muốn nói đến chuyện của mẫu thân, nhưng là nói gì tỷ tỷ cũng không nhận những thứ này, Quế Thanh Thanh bèn cân nhắc đem chuyện của mẫu thân nói ra, dẫn đến Hoa Quế khóc một hồi, nàng từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, lúc này biết rõ chân tướng sự việc, thật giống như được giải thoát, Quế Thanh Thanh khuyên nàng vài câu, nàng liền cười nói: "Nếu như ta là người tầm nhìn hạn hẹp, còn chưa biết sẽ như thế nào! Khóc một chút, ta cảm thấy trong lòng tốt hơn rồi. Đúng rồi, lần trước muội nói cửa hàng điểm tâm, chúng ta khi nào thì mở?"

Quế Thanh Thanh cười nói: "Bây giờ bụng tỷ to, có làm được hay không?"

"Có thể có thể, bây giờ ta còn giúp đỡ làm việc đồng áng trong nhà a."

Quế Thanh Thanh nói: "Lần này ta đi Phủ Thanh Châu, Tần gia Lão thái thái cấp cho ba ngàn lượng bạc, hai chúng ta mỗi người một nửa, không bằng tỷ và tỷ phu cũng chuyển lên trấn trên ở, hai tỷ muội chúng ta còn bạn."

Hoa Quế vui vẻ đáp ứng, hai người còn nói đến đệ đệ Quế Mãn, Hoa Quế cười nói: "Không nghĩ đến tiểu Mãn vẫn còn là một người thông minh, phu tử khen hắn không ít."

Quế Thanh Thanh nghe vậy cũng cực kỳ vui mừng, đệ đệ có thể nổi danh hay không không sao cả, quan trọng là phải làm người tốt, một đời này, hắn sẽ làm người tốt đi?

Hai tỷ muội nói chuyện một hồi, thời gian đã đến buổi trưa, Quế Thanh Thanh ở Trương gia dùng xong cơm trưa, lúc này mới trở về nhà mẹ đẻ, nàng mua cho phụ thân hai vò rượu, mua cho tiểu Mãn một bộ sách, giấy, mực cùng mấy bao điểm tâm.

Tiểu Mãn ở học đường còn chưa có trở về, trái lại Nhị nương nghe nói Lý Tùng ở Huyện Thanh Phổ làm Điển sử, đối xử với Quế Thanh Thanh cực kỳ nhiệt tình.

Nhân tình ấm lạnh lòng người dễ thay đổi, Quế Thanh Thanh thấy rất rõ ràng, bởi vậy nàng cũng không để ý, nhìn thấy phụ thân mắt say lờ đờ, Quế Thanh Thanh cũng không nán lại nhà mẹ đẻ, bỏ xuống này nọ liền trực tiếp về nhà.

Ở cửa nhà, Quế Thanh Thanh liền thấy ở trong viện có khoảng hai ba mươi người đứng đó, nàng lấy làm kinh hãi, đây là làm sao vậy?


Chương 32


 Editor: Linh.

Thấy Lý Tùng cũng đứng ở trong sân, lúc này Quế Thanh Thanh mới nhẹ nhàng thở ra "Đại lang, đây là có chuyện gì vậy?"

Lý Tùng vừa nhìn thấy Quế Thanh Thanh trở lại, giống như túm được ân nhân cứu mạng, vài bước đi đến trước mặt Quế Thanh Thanh, thấp giọng nói: "Nàng dâu, ta vốn đưa tin để cho người môi giới ngày mai dẫn người đến, nào biết mẹ mìn này qua giữa trưa đã mang theo người đến, để cho ta tuyển chọn, ta làm sao biết chọn người, đang lo lắng."

Quế Thanh Thanh nhìn về phía những nữ tử đang ở trong sân, hơn hai mươi người theo độ tuổi từ mười hai đến mười tám tuổi, Quế Thanh Thanh nhìn một lần, liền hỏi mẹ mìn kia những người này có sở trường gì, mẹ mìn chỉ vào một nha đầu khoảng mười năm mười sáu tuổi nói: "Nãi nãi, vị này là Thanh Thảo cô nương, điểm tâm của nàng làm vô cùng tốt."

Nhìn đến nàng ta Quế Thanh Thanh không khỏi sửng sốt, kia không phải là nha đầu hầu hạ bên cạnh Tống Tử Hà sao? Nàng biết làm điểm tâm không phải là giả, nhưng là cũng sẽ quyến rũ nam nhân, không phải người mình muốn.

Quế Thanh Thanh lại hỏi những người nữ tử khác nói: "Có người nào biết làm điểm tâm?"

Mẹ mìn kia vội đáp: "Còn có hai người nữa biết làm, chỉ là tay nghề không tốt như Thanh Thảo." Bà ta nói xong, chỉ chỉ vào hai tiểu nha đầu khoảng mười hai mười ba tuổi bộ dáng có vẻ phổ thông, Quế Thanh Thanh nhìn hai người các nàng, tướng mạo trung đẳng, nhìn cũng là người thành thật, dáng dấp nhanh nhẹn, nàng liền gật gật đầu, tay nghề không tốt thì có thể học, Quế Thanh Thanh đặt tên cho hai người các nàng là Trà Hương và Mạch Hương, về sau là người hầu ở cửa hàng điểm tâm, về sau mọi chuyện không cần nàng và tỷ tỷ phải tự thân tự lực rồi.

Trong nhà vẫn cần dùng thêm hai người, Quế Thanh Thanh lại mời mẹ mìn giới thiệu một người biết nấu ăn, mẹ mìn chỉ vào một nữ tử hơn ba mươi tuổi, nữ tử này tên là Tằng Tú, nhưng chỉ đồng ý ký khế ước năm năm, Quế Thanh Thanh thấy toàn thân nàng sạch sẽ gọn gàng, liền nói muốn nếm thử đồ ăn nàng ta làm rồi sẽ quyết định, nàng lại chọn một người tên là Cúc Tú làm nha hoàn, năm nay chỉ có mười bốn tuổi, tướng mạo thanh tú, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, so sánh nàng với những nha hoàn diện mạo xinh đẹp hoặc tinh thông nữ công, không có chỗ nào hơn, nhưng mà có một chỗ tốt mà người khác không có, đó chính là nàng biết chữ.

Quế Thanh Thanh cẩn thận hỏi qua mẹ mìn, biết chủ tử cũ của nàng là Liễu gia bị gia tộc làm liên lụy nên bị tịch thu chức quan, nàng mới bị bán trao tay, Quế Thanh Thanh thích người biết chữ, cuối cùng lựa chọn Cúc Tú, Cúc Tú hết sức vui mừng, trái lại Thanh Thảo hết sức khó chịu, luận tướng mạo nàng là tốt nhất trong hai mươi mấy người, luận tay nghề nàng làm điểm tâm tốt nhất, nàng chỉ cảm thấy Quế Thanh Thanh không có ánh mắt, hơn nữa trong nhà này nam chủ nhân cũng quá xấu rồi...

Quế Thanh Thanh chọn người xong, mẹ mìn liền dẫn những nữ tử còn lại đi. Lý Tùng vội vã đi nha môn, cũng rời đi.

Quế Thanh Thanh nhìn mấy người chính mình chọn, Cúc Tú trước kia ở nhà người ta đã làm nha hoàn, quy củ nào nên biết đều đã biết, mặt khác hai người Trà Hương, Mạch Hương, lúc ở chỗ môi giới đều đã được huấn luyện qua, lại nói tương lai hai người đều phải đến cửa hàng điểm tâm làm việc, Quế Thanh Thanh liền đơn giản nói qua quy củ trong nhà ấy người họ, lại đưa ra một chút bạc cho Từng Tú "Từng tẩu, tẩu cần mua nguyên liệu nấu ăn gì thì chính mình đi chuẩn bị đi, buổi tối sẽ nếm thử tay nghề của tẩu."

Cơm chiều Từng tẩu chuẩn bị bốn món ăn, một món hoa cua đậu hũ, một món thịt kho tàu, cá chép hấp, cộng thêm một món canh xương hầm củ sen.

Mấy món ăn này hẳn là sở trường của Từng tẩu, Quế Thanh Thanh từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, phụ tử Lý Tùng hai người đối với đồ ăn đều không chú trọng, chỉ cần bên trong đồ ăn có thịt là được, nhưng là Quế Thanh Thanh từng ăn qua mỹ thực, lần này đi Tần gia, cũng tăng thêm không ít kiến thức, nàng cảm thấy món hoa cua đậu hũ là ngon nhất, màu sắc, có hồng có trắng, lại thêm gạch cua chưng với rượu vàng, nhìn thấy tương đối mê người. Thịt kho tàu béo mà không ngấy, tiên hương ngon miệng, cá chép hấp hương vị lại càng ngon.

Ăn xong cơm chiều, Lý Tùng cười nói: "Thanh Thanh, so tay nghề nàng không bằng người."

Quế Thanh Thanh không để bụng: "Đó là sở trường của người ta, ta cũng không thể lấy khuyết điểm của mình đi so với sở trường của người ta, vậy không phải là tự tìm phiền não sao."

Lý Tùng ánh mắt trêu tức nhìn nàng một cái: "Nàng dâu, vậy sở trường của nàng là cái gì?"

Quế Thanh Thanh nghĩ nghĩ, có thâm ý khác cười nói: "Sở trường của ta chính là nằm mơ." Sơ trường này đúng là bất luận kẻ nào đều không so được. Nhắc đến đề tài này, Lý Tùng liền hỏi: "Vậy gần đây nàng lại nằm mơ đến cái gì rồi?"

Quế Thanh Thanh vẫn muốn nói với Lý Tùng chuyện này, bây giờ Lý Tùng hỏi, lại là thời cơ tốt, Quế Thanh Thanh vội nói: "Ta mơ sang năm nơi này của chúng ta có hạn hán..."

"A? Thật hay giả?" Lý Tùng lắp bắp kinh hãi.

"Loại chuyện này ta làm sao có thể nói dối?" Quế Thanh Thanh còn nhớ rõ, đời trước, nàng mới tiến vào Tống gia hơn một năm, lúc ấy đang có thai, mùa hè kia từ đầu đến cuối một trận mưa đều không có, bụng càng lớn càng cảm thấy bên ngoài khổ cực, mặc dù như vậy, mỗi ngày vẫn phải cấp cho Thượng thị thỉnh an, thậm chí lúc Tống Tử Kiều ra ngoài, Thượng thị vẫn bắt nàng quạt, Tống Tử Kiều trở về, nàng nửa chữ cũng không dám nói ra, nhớ đến Thượng thị, trong lòng Quế Thanh Thanh liền không thoải mái, không phải là nàng ta sẽ sống ở cách vách kia chứ?

Lý Tùng chíu mày: "Thanh Thanh, nếu như vậy, chúng ta phải chuẩn bị tốt mới được, trong nhà nuôi những người này, ít nhất chúng ta cũng nên dự trữ nhiều lương thực chút, trước phải đào một cái hầm... Mặt khác, chúng ta phải kiếm nhiều tiền, sang năm hạn hán, nếu như có ai bán đất, chúng ta cũng nên mua nhiều một chút..."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Loại chuyện này đương nhiên là Đại lang quyết định, chỉ có điều nếu như đào hầm, vẫn là tự tay Đại lang làm là tốt nhất, tránh cho bị người biết."

"Biết, miệng hầm để tại nhà chúng ta là được, vừa lúc còn có thể xây một hầm rượu..."

Quế Thanh Thanh nghe thấy Lý Tùng nói đến hầm rượu, vội vàng hỏi chuyện xưởng rượu, biết được toàn bộ thuận lợi, tiếp qua hai tháng nữa là có thể đưa Lê Hoa Bạch ra ngoài thị trường, Quế Thanh Thanh một trận vui mừng, chỉ có điều sang năm chính là hạn hán, còn phải nhắc nhở Trung thúc mua nhiều lương thực hơn mới được, chính là như thế nào mới có thể để Trung thúc tin tưởng, dù sao cũng phải nghĩ một cái lý do thích hợp.

Hai vợ chồng vắt hết óc cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt, Lý Tùng cười nói: "Thôi, xe đến trước núi ắt có đường, chuyện sau này thì sau này nói, nếu như thật sự có hạn hán, chúng ta cũng không thể mắt thấy người đói chết lại cầm lương thực đi cất rượu, nàng nói có phải hay không?"

Quế Thanh Thanh gật gật đầu "Đáng tiếc bạc của chúng ta có quá ít, đến lúc đó chỉ sợ không làm được việc gì." Năm đó Tống Tử Kiều chính là mượn cơ hội này mua nhiều đất, đương nhiên, hắn cũng bố thí cháo, nên thanh danh của hắn ở Huyện Thanh Phổ cũng không tính là quá kém....

Lý Tùng thấy thê tử luôn luôn thất thần, cho rằng nàng là bị chuyện sang năm mà buồn phiền, liền cười nói: "Nàng yên tâm, cho dù nàng không biết trước, ta cũng chắc chắn không để cho nàng đói, bây giờ chúng ta biết trước, vậy thì có thể cứu bao nhiêu người thì cứu, theo khả năng, không thẹn với lương tâm là được, không cần vì chuyện này mà lo lắng."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Đại lang nói rất đúng, ta tin chàng."

"Nàng khuyến khích tỷ tỷ và tỷ phu đến thị trấn, chính là sợ sang năm bọn họ bận rộn vô ích phải không?"

"Đương nhiên chuyện này không phải là tất cả, ta cũng hi vọng có tỷ tỷ làm bạn. Đúng rồi, chỗ Lý Du và Lý Bách, có phải cũng nên..."

"Không cần, chúng ta dự trữ thêm nhiều lương thực, chờ bọn hắn không có lương thực, cho bọn hắn một chút là được. Thanh Thanh, chuyện này càng ít người biết càng tốt, không thể tùy tiện nói với người khác."

Đạo lý này đương nhiên Quế Thanh Thanh biết, nàng chỉ cảm thấy ông trời có mắt, biết đời trước đối với nàng bất công, một đời này mới làm cho nàng tìm được một trượng phu tốt như Lý Tùng.

Hai vợ chồng nói chuyện một hồi, Quế Thanh Thanh liền đem chuyện Thượng thị có khả năng sẽ làm nói cho Lý Tùng, Lý Tùng không khỏi chau mày, hắn một chút cũng không thích nghe chuyện về Tống gia, Thượng thị này không trở về nhà mẹ đẻ sống, làm sao lại chuyển về phía bên này? Nàng ta có mục đích gì? Không nghĩ đến Vương Chân dễ dàng bị Thượng thị giải quyết như vậy, xem ra Thượng gia cũng không đơn giản, cũng không biết chuyện mình làm, Thượng gia biết bao nhiêu...

Lý Tùng đem những suy nghĩ này chôn ở đáy lòng, không dám để cho Quế Thanh Thanh biết, chỉ dỗ nàng nói: "Đem đến thì đem đến đi, cũng chỉ là một nữ lưu, lại có thể làm làm gì? Chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi, không phải là ngày mai nàng vẫn còn phải ra ngoài tìm mặt tiền cửa hàng sao? Lại nói chỗ của Viên Bàn Tử, nàng cũng bớt chút thì giờ đi xem đi."

Quế Thanh Thanh vừa tìm mặt tiền cửa hàng, vừa giúp tỷ tỷ tìm nhà, lại vừa ứng phó Viên Bàn Tử, Lý Tùng thì ban ngày đi nha môn, tranh thủ bắt đầu đào hầm, Lý Phúc Mãn lão gia tử vừa nghe nhi tử định dùng hầm dự trữ lương thực, liền lập tức đồng ý, người già từng trải nhiều, cả đời lên lên xuống xuống, trải qua nhiều chuyện hơn, cảm thấy trong nhà có lương thì trong lòng cũng yên tâm hơn, ông hết sức đồng ý, liền ngay cả xưởng rượu cũng không đi, đi theo Lý Tùng cùng một chỗ đào, người một nhà cùng bận rộn, mãi cho đến qua tết trung thu.

Buổi sáng hôm nay, Quế Thanh Thanh chỉ thấy trong người rất mệt mỏi, chính là cửa hàng điểm tâm đã muốn khai trương, tỷ tỷ lại lớn bụng, nàng đành phải miễn cưỡng đứng lên, lúc ăn cơm, Lý Tùng hỏi: "Thanh Thanh, sắc mặt của nàng không tốt, có phải dạo này mệt mỏi quá không? Không bằng hôm nay ở ở nhà nghỉ một ngày..."

"Như vậy sao được? Cửa hàng phải khai trương sớm mới được, một tháng năm lạng bạc tiền thuê nhà a!" Quế Thanh Thanh xới cơm cho Lý Phúc Mãn, lại đưa đến chiếc đũa, hỏi: "Phụ thân, trong nhà hầm vừa mới đào xong, bây giờ để lương thực có được không?"

"Được, thừa dịp bây giờ lương thực vừa gặt xuống, giá cũng không đắt, lương thực của nhà chúng ta không để được đầy hầm, còn phải mua thêm một chút."

Quế Thanh Thanh nhìn Lý Tùng, không biết hắn làm cách làm để khuyến khích công công thu mua lương thực, nhưng mà nàng cũng không hỏi. Lúc này, Từng tẩu làm xong món ăn cuối cùng cũng bưng lên đây, Quế Thanh Thanh thích nhất là ăn cá hấp, nào biết hôm nay nàng ngửi thấy mùi cá, vội vàng quẳng bát đũa xuống chạy đến trong sân sau đó là một trận nôn khan, Lý Tùng cuống quít hỏi: "Thanh Thanh, nàng làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

Từng tẩu là người từng trải, nàng vừa thấy tình trạng này, liền cười nói: "Nãi nãi hẳn là có đi?"

Lý Phúc Mãn lão gia tử nghe xong mắt sáng lên, ông đã sớm ngóng trông cháu đích tôn con trai cả, chẳng qua là lo lắng suông không có biện pháp, ông làm công công không tốt nhiều lời, hôm nay vừa thấy tình trạng này của con dâu, lại thêm Từn tẩu nói, lão gia tử cảm thấy bộ dáng này thật đúng như là có thai, ông vội nói: "Đại lang, ngươi vẫn đứng ngốc ở đấy để làm gì? Mau mau đi mời lang trung, để cho lang trung bắt mạch cho con dâu."

"Không cần không cần!" Chuyện này Quế Thanh Thanh chính mình biết rõ ràng, cũng không phải là nàng chưa từng sinh con, trải qua lời Từng tẩu vừa nói, nàng nghĩ đến, kinh nguyệt của nàng quả thật chậm mấy ngày, vốn Quế Thanh Thanh chỉ cho là dạo này quá bận, kinh nguyệt không ổn định, bây giờ có triệu trứng này, rõ ràng là cùng ban đầu nàng nghĩ không khác nhau, nàng vội nói: "Đại lang, chàng không cần đi, ta rất tốt..."

Lý Tùng vẻ mặt kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng), hai tay nắm cánh tay của Quế Thanh Thanh "Nàng thật sự có, nói như vậy là ta được làm phụ thân rồi phải không?"

Quế Thanh Thanh rũ mí mắt xuống, lúc này cha chồng vẫn còn đang ở một bên a, nàng làm sao không biết xấu hổ nói cái này?

Lý Phúc Mãn cười nói: "Từng tẩu mau đem cá lấy đi, Đại lang nàng dâu không thể ngửi mùi này. Đại lang, còn không chạy nhanh cho vợ ngươi ăn cơm? Đều đã vui đến choáng váng." Chính ông nói xong liền cười ha ha "Đến lúc có đại tôn tử, ta liền sẽ không đi, chỉ ở nhà trông con cho các ngươi."

Lý Tùng hồi phục lại tinh thần, cười nói: "Phụ thân, sao có thể làm phiền đến ngài, đến lúc đó có thể mời bà vú."

"Ai, ta đây vẫn phải nhìn, vạn nhất nàng đem tôn tử của ta va chạm a."

Phụ tử hai người cư nhiên hiện tại đã nói đến cái này, Quế Thanh Thanh ở một bên nghe xong, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng mà ánh mắt đã ẩm ướt, trong lòng cũng không biết được là chua hay ngọt. Mặt cũng đã hồng đến tận mang tai."

Lý Tùng kéo nàng trở lại trên bàn cơm, Quế Thanh Thanh vội nói: "Đại lang, ta vẫn nên về phòng ăn thôi, Từng tẩu làm cá, chàng và phụ thân ăn đi."

Lý Phúc Mãn vội nói: "Không sao, mau mau ăn cơm, đồ ăn trên bàn nhiều, chính mình về phòng ăn nào có những đồ ăn này?"

Lý Tùng cười không khép miệng, phụ thân còn nói hắn vui mừng đến choáng váng, hắn thấy phụ thân cũng không tốt hơn chút nào.
Phan_4
Phan_8
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_17
Phan_18
Phan_19 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .